Miêu Nhân Kiếm Khách





Chap 1: Khởi Hành




~ Xuân sang, Hạ tới, Thu qua, Đông về. Thời gian cứ xoay cuồng như vậy...

Cứ thế, suốt mười tám năm dài ròng rã, mọi thứ cũng thay đổi theo vòng lặp liên hồi, từ đám nhóc hiếu động chỉ biết mơ mộng những điều thật hạnh phúc, cho đến cây cối, động vật, khung cảnh xung quanh ngôi làng nhỏ trong vùng sương mù dày kín màu bí ẩn, cũng dần trở nên khác biệt.

Ít nhất thì, nó không biến chuyển theo chiều hướng tiêu cực nào như thế giới ngoài kia.

Thật sự thì, về hỗn loạn của vùng đất ở phía bên kia vùng sương mù dày đặc, tôi chỉ mới biết được, sau khi tôi nhận được tin mới nhất từ chú quạ sáu mắt Komori gửi tới đây.

Tuy nhiên, thời gian bắt đầu diễn biến thì có lẽ không giống với lúc tôi nhận thức được nó. Một sự muộn màng đầy tội lỗi. Nhưng không có nghĩa là tôi không thể thay đổi được nữa, nói đúng hơn, bây giờ vẫn còn kịp để thực hiện mục tiêu trước khi quá trễ.

Để chắc chắn hơn, tôi quyết định đọc thầm lại lá tuyệt thư đặc biệt.

"Kính Gửi Cựu Thánh Sĩ Nekimushi Kuruha.

Tôi biết là chuyện này có hơi khó khăn, nhưng chúng tôi thật sự đang rất cần cô giúp đỡ, Nekimushi-san, chỉ có cô mới là người duy nhất giải quyết được chuyện này!... Các thánh khí của bảy vị anh hùng khi xưa dùng để phong ấn cánh cổng hư không mở ra đã bị tách ra làm nhiều phần và bay về nhiều hướng khác nhau. Nhưng trong số toàn bộ chúng tôi không ai biết được hình dạng của chúng ra sao cả, việc tìm lại nó là hoàn toàn bất khả thi. Chỉ độc nhất mình cô thôi Nekimushi-san, chúng tôi còn nhớ rất rõ cô đã từng tham chiến cùng họ, chắc chắn rằng cô đã từng thấy chúng.

Làm ơn.... xin cô đấy Cựu Thánh Sĩ! Xin hãy lấy về toàn bộ bảy thánh khí đó, bằng không, tôi e là 60 ngày sau ba ngàn vạn pháp sư của đất nước Valdra sẽ không trụ nổi mất.

Tôi xin hứa sau khi cô hoàn thành, ngài đức vua đáng kính Asireldo sẽ trọng thưởng rất lớn cho cô và xóa sạch mọi tội lỗi lúc trước cô mang. Mong cô hồi âm chấp thuận."

Phải nói sao nhỉ? Tôi khá hoang mang khi bây giờ họ lại trở mặt kính trọng tôi nhanh thế đấy, nhớ 10 năm trước đám người đó còn đích thân đá tôi khỏi quân đoàn Thánh Kị Sĩ bất chấp việc tôi là Trung Sĩ Đoàn giành vô số chiến công cho đất nước chỉ vì phát hiện tôi là Miêu nhân trà trộn.

Chưa kể, cái cách cầu xin kinh tởm thế này chỉ càng khiến tôi dí kiếm vào cổ họng kẻ viết thư chứ huống hồ gì đến việc trả lời? Nhưng nể tình lần này chuyện chúng nhờ vả là đại sự của toàn thế giới chứ không chỉ riêng đất nước dơ bẩn đó, đồng thời cũng vì những anh hùng tôi từng ngưỡng mộ song bước đi theo. Nên, tôi đồng ý.

Dĩ nhiên chẳng phải vì cái 'phần thưởng' mà hắn nói đâu, kể cả có là quyền được phép chém chết lũ không có miền bắc dám chê món bánh mì dở thì tôi cũng cóc cần.

Tuy căm phẫn đến thế, quy tắc sống của tôi vẫn luôn là trả lời người khác dù cho có đáng ghét thế nào, vì vậy. Tôi xõa hết mọi bực dọc vào con quạ đưa thư đậu trên vai đang chờ tin nhắn phản hồi, tôi vận hết cơ vào bàn tay túm chặt lấy cổ nó mặc kệ tiếng kêu la thảm thiết vang lên quát thẳng vào mặt nó.

"Nhắn lại với lũ đó! Cái loại không làm mà đòi ăn ấy! Thì chỉ có ăn đầu buồiiiiii! Ăn cứttttt! Cho nó dễ! Nhé?! Đừng có nhờ vả gì ở đâyyyy!" Nói vậy thôi chứ tôi vẫn làm.

Sau khi buông tỏa hết mọi nỗi niềm bằng cú quát lớn thấu trời vào mặt nó, tôi vứt nó lên trời, để nó tự lấy lại ý thức một cách loạng choạng trên không trung, rồi quay lưng về nhà chuẩn bị đồ đạc các thứ để bắt đầu hành trình tìm lại thánh khí.

....

Việc sắp xếp đồ đạc cũng chả tốn thời gian là bao nhiêu, chỉ đơn giản là chuẩn bị quần áo, khăn, thức ăn dự trữ, giấy thông hành ở vài nơi, một vài dụng cụ cần thiết. Và tất nhiên là không thể thiếu ba thanh kiếm vô cùng quan trọng đặt ở bên hông. Đa phần đều rất ít nhất nên tôi chỉ tốn tầm 10 phút cùng một chiếc ba lô nhỏ đủ vừa thân tôi.

Sau khi giải quyết ổn thỏa, tôi thở một hơi thật dài chuẩn bị tinh thần thật ổn định rồi mở cửa ra khỏi phòng, sẵn sàng tiếp tục bước tiếp theo - ra khỏi ngôi làng thân yêu này và khởi hành nhiệm vụ mới.

"Xem ra thời gian nghỉ ngơi của mình đã hết rồi." Tôi tự nhủ.

"Đi thôi--"

"Chị Kuruha ơi! ~ Chị đi đâu vậy?!"

"AA! Chị ấy lén đi chơi một mình kìa!"

"Chị ác lắm đấy!! Kuruha-nee!!"

Viễn cảnh chuyến chuẩn bị du hành sẽ êm xui mỹ mãng lập tức bị dập tắt ngay khi tôi đám nhóc có chút 'phiền phức' phát hiện ra tôi.

A... Tôi thật quá ngu ngốc khi chọn giờ trưa đẹp thế này để rời đi...

"Mấy đứa... " Tôi vô thức cười nhăn, cố tìm cách xử sự với chúng.

Mimiko, Hitoga, Seta. Là tên của ba đứa nhóc tăng động này, một trong những đứa trẻ tôi yêu quý nhất ở ngôi làng. (Thật ra tôi yêu tất cả).

"Nè nè chị Kuruha! Chị chuẩn bị hành lý để du lịch hả? Cho tụi em đi với được không?"

"Chị đó nhé! Đi du lịch mà không dẫn chúng em đi!"

"Chị là đồ phù thủy! Kuruha-nee! Anh Shitori tốt hơn chị nhiều!"

"A!... Mấy đứa sai rồi, chị không có đi du dịch gì hết... và Seta!! Đừng đem sư phụ ra đây để nói!" Tôi bực bội quát.

"Chị Kuruha nổi giận kìa! Đáng sợ quá..."

"Chị ấy lộ ra mình là quái vật rồi!"

".... Chị... chị..."

Tự dưng tôi thấy có mùi cà khịa gì đó từ bọn chúng. Mà chắc không phải đâu nhỉ? Sau cùng chúng chỉ là con nít thôi...

"Hầy, chị nói thật đó, chị không du lịch hay gì hết, mà chị đi thực hiện nhiệm vụ..." Tôi mệt mỏi quá mà.

"Chị nói xạo!" Cả ba đồng thanh.

"Không tin chị chứ gì? Vậy để chị kể cho mấy đứa nghe một chuyện nhá."

Tôi bắt đầu bật chế độ bậc thầy kể chuyện ma với vẻ mặt đáng sợ, ngồi chỏm xuống sao cho bằng chiều cao bọn nhỏ.

"...."

Đám nhóc cũng dần hòa theo bầu không khí, đổ mồ hôi chăm chú nghe tôi bằng bản mặt không thể buồn cười hơn.

"Ở nơi chị sắp tới đây đang xảy ra một bệnh dịch rất khủng khiếp, chỉ cần thở thôi là đủ khiến cho các em lăn ra chết trong đau đớn, đầu tiên, các em sẽ bị ho, sốt... sau đó là khó thở và dần không thể thở nổi được một hơi nào nữa... và...."

Tôi lè lưỡi ra đưa tay gạt qua cổ một cái thể hiện cho cái chết đầy bi thảm.

"Thế, các em có muốn đi nữa không? Chị hứa là sẽ rất vui đó."

Kết thúc câu chuyện ngắn đầy ý nghĩa, tôi nghiêng đầu mỉm cười đầy trìu mến như kiểu "em có muốn thay đổi ý kiến không nà~" vào chúng.

"Em..em...em... không muốn đi nữa." Lại một lần nữa, cả bọn đều cùng lắc đầu đồng thanh trong thanh giọng lẫn biểu cảm đầy sợ hãi đến nỗi phát khóc.

"Nguy hiểm đến thế sao chị lại đi chứ?!!"

"Vậy chị cũng phải ở lại với tụi em!!"

"Chị đừng đi mà!! Nguy hiểm lắm!! Ở lại với tụi em đi!!"

Từng đứa một khóc òa lên nhảy xổ vào ôm chặt lấy tôi, làm tất cả đều té ập xuống đất, riêng tôi thì bị đè không thương tiếc.

Xem ra tôi đã càng đẩy tình thế vào mức tồi tệ hơn chục lần rồi... Nhưng ít nhất thì tôi cũng khá thành công khi dập tắt suy nghĩ đi cùng với tôi bằng trò chém gió tuyệt vời này, chứ sự thật chả có bệnh dịch nào cả.

Tôi âm thầm nở nụ cười chiến thắng, song chậm rãi ngồi dậy kéo theo đám nhóc, xoa đầu dỗ từng nhóc như bao lần.

"Nhưng mà nè, các em biết chị là ai rồi chứ?"

"Anh... anh hùng ạ.."

"Vậy chị phải làm gì nè ~"

"Giải cứu thế giới!"

"Đúng rồi, nên chị sẽ phải đi, để giải cứu những người dân vô tội khỏi bệnh dịch nguy hiểm này."

"Nhưng chị phải sống sót trở về! Để ở bên bọn em!"

"Rồi rồi, chị nhất định sẽ sống mà~ Khi nào về chị sẽ cho các em quà thật lớn luôn! Chịu chưa?"

"Vâng! Chị Kuruha là tuyệt nhất!!"

"Mấy đứa chỉ giỏi nịn thôi..."

"Vậy thôi, chị đi nhé."

Có vẻ nhiệm vụ cắt đuôi đám nhóc dễ thương phiền phức đã hoàn thành vô cùng mỹ mãng, đứa nào đứa đó ai cũng tươi tắn hẳn lên, cuối cùng thì giờ cũng được đi thoải mái rồi.

Tôi đứng dậy, những đứa trẻ cũng vậy, chúng đến yên đó, còn tôi bước đi, chúng vẫy tay tạm biệt, cho đến khi bóng dáng trong tầm nhìn giữa tôi và chúng khuất hẳn, tôi cũng vậy, nhưng chỉ một cái thôi, và đồng thời, cũng là chào đón cuộc hành trình mới sau bao nhiêu an nghỉ trong sự yên bình ở đây.

Đã đến lúc những thanh kiếm nhuốm máu những kẻ tội lỗi, luật lệ công lý bắt đầu có công quyền trừng trị bọn vô phép tắt, và sự trở lại của Miêu Nhân Kiếm Khách - một nữ kiếm sĩ xinh đẹp luôn sẵn sàng thanh trừng cái ác, xuất hiện vào buổi sáng là con người, buổi tối trở thành miêu nhân xuất chúng vô cùng mạnh mẽ.

Vị nữ anh hùng lừng danh đó, không ai khác ngoài tôi đây! Nekimushi Kuruha!

Cuộc hành trình tìm lại những thánh khí, ngăn chặn sự xâm lăng tiếp theo của lũ hư không tàn ác. Xin chính thức bắt đầu!

================================================================================================================
Lề: Xin chào các bạn! Mình là Kanosa Shitori, một tác giả nhỏ tuổi không được nổi tiếng cho lắm, từng làm tác phẩm Gosukame Koroshia gây ra biết bao drama vô cùng khắm lọ, nhưng đó chỉ là thời điểm tôi còn trẻ trâu và chả biết gì thôi. Bây giờ thì không còn nữa đâu!
A! Tôi lại lạc đề rồi!
Thông qua một vài đoạn của truyện, tôi cũng xin gắm gửi vài lời tới các bạn.
"Ai ở chỗ nào, ở yên chỗ nấy! Dân ở thành phố thì đừng về quê vào lúc này, hạn chế tập trung nơi đông người, đừng ra đường mà không có lý do gì quan trọng, nếu ra thì nhớ mang khẩu trang vào!"
Và một điều nữa.
"Có ai muốn làm anh hùng không? Nếu có thì đây là cơ hội tốt nhất cho bạn đấy, chỉ cần bạn ở nhà thôi, là đã trở thành vị anh hùng tuyệt vời giúp cho toàn đất nước và xã hội rồi! Cùng nhau chung tay chống dịch Covid-19 nhé!"
Không Sợ Bất Cứ Kẻ Thù Nào! Việt Nam Chúng Ta Quyết Thắng Đại Dịch!!